LEWS STORIES_ Bức Tranh của năm 2000

Tác giả: AYSE KILIMCI
Kể lại bởi lời văn của: Jennifer Bassett
Chuyển ngữ: Johanne LE

blank
Page 1
Cuộc sống ở thành phố và miền quê thật là khác nhau. Và đôi khi, thật khó để ta có thể chuyển từ sống ở môi trường này sang môi trường khác. Có lẽ, việc thay đổi sẽ dễ dàng hơn khi bạn còn trẻ.
Guldiken và mẹ của cậu bây giờ đang sống ở thành phố, Guldiken đi học về đều kể cho bà nghe mọi thứ trong ngày của mình. Nhưng mẹ cậu thì không thể nào quên được vùng núi quê hương, bà cảm thấy thật khó khăn để hiểu được cách sống lạ lẫm của những con người thành phố …

“Vậy, hôm nay là ngày để tặng quà cho cô giáo của con.” – người phụ nữ nói.
Giọng của bà chẳng vui, chẳng buồn, cũng chẳng giận dữ. Nó không thể hiện lên điều gì cả. Nhưng bà cảm thấy khó chịu. Bà thấy khó chịu ở trong lòng. Nhưng bởi điều gì mới được? Bà không biết.
“Tất cả các bạn học sinh đều tặng thứ gì đó cho cô giáo” – cậu con trai nói. “Tất cả mọi người.”
“Nhưng con chưa hề biết điều gì về thành phố cả” – người phụ nữ trả lời với giọng điệu không mấy hào hứng. “Con có nói như thế với cô giáo của con không?”

blank
Page 2_‘Bầu trời của các bạn thật mới mẻ đối với chúng tôi, cơn mưa của các bạn cũng thật xa lạ, chúng tôi cũng không quen những chú chim của nơi này.’

“Không, con đã không nói như thế” – cậu bé đáp.
“Chúng ta chỉ mới đến thành phố này được một thời gian ngắn. Con đã nói với cô ấy như vậy chưa? Chúng ta vẫn còn đang hướng về làng quê của mình. Bầu trời của mọi người ở đây thật mới mẻ đối với chúng ta, cơn mưa ở đây cũng thật xa lạ, chúng ta cũng không quen những chú chim của nơi này. Con đã nói với cô ấy tất cả những điều đó chưa?”
“Dạ chưa.”
“Con đã nói với cô ấy điều này chưa? “Mẹ của con rất sợ hãi khi bà dắt con đi học, bởi vì giày của bà cũ kỹ và khác biệt. Bà sợ hãi trường học, sợ hãi những đám đông và mọi người, sợ hãi những tiếng ồn kia, những người phụ nữ kia – họ biết quá nhiều. Mẹ của con thì không thể nói chuyện vì bà sợ phải cất giọng nói của mình lên. Trái tim bà câm lặng và sợ hãi. Ở miền quê của con, mẹ con …

blank
Page 3_Ở miền quê của con, mẹ con là nữ hoàng của núi đồi, bà thật mạnh mẽ, bà biết mọi thứ.

Ở miền quê của con, mẹ con là nữ hoàng của núi đồi, bà thật mạnh mẽ, bà biết mọi thứ. Ở đây, ở nơi của mọi người, bà không là gì cả, bà không hiểu gì, bà không còn là nữ hoàng nữa.” Con đã nói với cô ấy tất cả điều đó chưa?”
“Làm sao mà những người ở thành phố này họ biết được về vùng quê của chúng ta hả mẹ?” – cậu con trai nói.
“Con đã nói với họ điều này chưa? “Thưa cô, mẹ của con có thể bắn cung rất giỏi, mẹ có thể đốn củi để nhóm lửa cho mùa đông trong vòng 2 phút. Ba của con có thể làm việc cả ngày trên cánh đồng mà không hề mệt mỏi.” Con đã nói với cô ấy những điều này chưa?”
“Dạ, con không.”
“Vậy, hôm nay là ngày mà mọi người tặng quà cho thầy cô. Con có thể thổi một khúc nhạc thật hay. Nó còn tuyệt vời hơn một chú chim …

blank
Page 4_Mẹ của con có thể đốn củi để nhóm lửa cho mùa đông trong vòng 2 phút. Ba của con có thể làm việc cả ngày trên cánh đồng mà không hề mệt mỏi.

Nó còn tuyệt vời hơn một chú chim đang hót, và cả bầy cừu của làng cũng phải dừng lại mà lắng nghe con. Con đã không kể với cô ấy điều đó à? Con có thể cửi ngựa, con cũng có thể tìm được nước bên dưới lớp tuyết đông. Tại sao con lại không kể những điều này cho cô ấy?”
“Làm sao mà một người giáo viên ở thành phố hiểu được những điều này hả mẹ?”
“Nhưng con phải kể với cô ấy. Ở thành phố, con phải kể với mọi người rằng con có thể làm được những điều này.”
“Thôi được rồi mẹ à. Con đã có một ít tiền và con đã mua một món quà cho cô của con.”
“Con đã lấy tiền ở đâu ra?”
“Đó là tiền tiêu vặt của con. Con đã không sử dụng chúng nên đã có một ít để mua quà.”

blank
Page 5_Con có thể thổi một khúc nhạc thật hay. Nó còn tuyệt vời hơn một chú chim đang hót, và cả bầy cừu của làng cũng phải dừng lại mà lắng nghe con.
blank
Page 6

“Con đã mua cái gì? Cho một cô giáo thành phố, nó phải là thứ gì đó thật tốt.”
“Vâng, đó là thứ màu trắng, trắng như sữa và yên ả như bầu trời trên những ngọn núi của chúng ta.”
“Thôi nào, nói cho mẹ nghe. Nó là cái gì?”
“Không, mẹ đoán đi. Suy nghĩ về nó đi!”
“Nhìn này, đây là tay mẹ, và nó chuẩn bị đánh vào đầu con ngay bây giờ này!”
“Con đã mua cho cô ấy một tấm giấy da rất đẹp.”
“Một cái gì hả con?”
“Dạ, một tấm giấy daaaa!”
“Đó là cái gì?”
“Là giấy mẹ ạ. Giấy da. Mẹ viết lên đó, với một cây bút mực và một cây bút chì. Mẹ viết thư và gửi chúng đi đến những nơi xa xôi khác. Nó khác với loại giấy trong các cuốn tập.”
“Ôi, con thật là một đứa con trai tuyệt vời! Con gần như đã trưởng thành rồi, con có thể tự cảm nhận được điều này. Con tiết kiệm tiền và con đã tự đi mua quà cho cô giáo của mình. Ôi, mẹ thật hạnh phúc! Thế cô giáo của con đã nói gì khi cô nhận được tờ giấy? Cô có vui không?”
“Cô ấy nói: “Guldiken, em muốn điều gì?””
“Thế là thế nào?”
“Cô ấy không hiểu mẹ à. Cô ấy nhìn con một cách lạ lùng và rồi cô nói: “Ngồi xuống, Guldiken. Đừng đi lung tung.”
“Tức là …?”
“Tấm giấy da là món quà của con, nhưng cô ấy không …

blank
Page 7_Những món quà phải là hoa hoặc là thứ gì đó nằng nặng và xinh đẹp. Những thầy cô ở thành phố không hiểu được những món quà khác.

Tấm giấy da là món quà của con, nhưng cô ấy không hiểu điều đó. Những món quà phải là hoa hoặc là thứ gì đó nằng nặng và xinh đẹp. Những thầy cô ở thành phố không hiểu được những món quà khác.”
“Vậy là con đã mua cho cô ấy một món quà và cô ấy chẳng thể hiểu điều đó. Ôi! Những con người của thành phố này! Họ có những ngôi nhà to lớn, những con phố dài và những khu vườn nhưng họ lại chẳng thể hiểu được món quà của một đứa trẻ.”
“Ổn thôi mà mẹ.”
“Nó không hề ổn con à! Với tiền tiết kiệm của mình, con đã mua một tấm giấy da trắng tinh cho cô giáo của con, và cô ấy lai chẳng hiểu điều đó. Những món quà phải như thế nào thì cô ấy mới hiểu? Chúng ta có thể tìm được rất nhiều món quà ý nghĩa mà không cần tốn tiền – một ly sữa tươi hoặc một bông hoa rừng – nhưng những con người thành phố có thể không bao giờ …

blank
Page 8_“Thế, hãy kể cho mẹ nghe về lúc mà chúng ta đã mất còn con thì đã là một người đàn ông quan trọng trong thế giới của con đi nào!”

những con người thành phố có thể không bao giờ hiểu được những món quà như thế. Nhưng con cũng sai. Con đã không kể cho cô ấy nghe về những thứ quan trọng. Con luôn có thể tìm được những trái cây ngon nhất ở trên cây, con luôn biết con ngựa nào là nhanh nhất. Con rất thông minh trong những việc đó.”
“Thôi mà mẹ. Cô giáo nói: ”Guldiken, đó là một tấm giấy da thật đẹp và con có thể vẽ tranh lên nó.” Chúng con hôm nay đã vẽ tranh đó mẹ.”

blank
Page 9

“Vẽ tranh gì?”
“Có một cuộc thi vẽ tranh toàn trường. Thầy cô yêu cầu tất cả chúng con vẽ về một bức tranh của năm 2000.”
“Đó là cái gì?”
“Đó là một khoảng thời gian thật lâu về sau. Bức tranh khi mà mẹ và bố đã mất rồi, và con đã là cha, đã có những đứa con.”
“Thế, hãy kể cho mẹ nghe về lúc mà bố mẹ đã mất còn con thì đã là một người đàn ông quan trọng trong thế giới của con đi nào!”
“Thầy cô muốn chúng con tưởng tượng về thế giới, về những ngọn núi, những thành phố và những ngôi nhà của chúng ta, về mọi thứ.”
“Làm thế nào mà con có thể biết được những điều đó? Con đâu thể nhìn thấy được chúng bây giờ.”
“Cô giáo bảo là hãy tưởng tượng mà mẹ!”
“Và …?”
“Các bạn trong lớp kể về nhiều thứ khác nhau như là máy vi tính, các vi-đê-ô, xe ô tô. Con chẳng biết những thứ đó.”
“Con có hỏi các bạn không?”
“Khó để diễn tả lắm mẹ à. Con biết những thứ đó nhưng nó rất khó. Con không thể tưởng tượng về năm 2000. Con chỉ có thể nghĩ về hôm nay mà thôi. Vì thế, con đã vẽ một cái gì đó thật đẹp trên tấm giấy da trắng tinh của mình.”
“Đó là cái gì”
“Con đã vẽ một mặt trời – một mặt trời rất lớn, đỏ và nóng hổi– vào giữa tờ giấy. Mặt trời của con rất sáng, sáng rực. Mẹ sẽ không thể nhìn vào nó đâu. Nó rất nóng, đỏ rực và sáng.”
“Giỏi lắm, Guldiken à!”

blank
Page 10_ “Mặt trời chính là điều tuyệt vời nhất để vẽ cho năm 2000.”

“Và cô giáo đã hỏi: “Cái gì đây?”. Con đã nói với cô ấy rằng: “Cô yêu cầu chúng con vẽ bức tranh về năm 2000 thưa cô. Vậy nên con đã vẽ mặt trời của năm 2000.” Nó thật to lớn mẹ à – một mặt trời to lớn, đỏ rực và sáng. Đó chính là điều tuyệt vời nhất để vẽ cho năm 2000.”

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here