Tác giả: Christine Lindop
Chuyển ngữ: Johanne Le

Truyện ngắn được xếp vào loại cho người mới bắt đầu được xuất bản bởi Oxford: Red Roses là một câu chuyện cho những ai đam mê đọc nhưng trình độ tiếng Anh còn hạn chế. Câu chuyện được viết bởi những câu đơn ngắn, dễ hiểu.


There are pretty young women everywhere.

Những cô gái trẻ đẹp có ở mọi nơi.

And there are young men with nice smiles.

Và cũng có những chàng trai trẻ với nụ cười gây thương nhớ.

In every town, in every city, young men are looking at young women, and young women are smiling at them. They look, they meet, they talk, they laugh … happy days, sweet nights – it’s love.

Ở mỗi thị trấn, mỗi thành phố, những chàng trai trẻ đang tìm kiếm những cô gái trẻ và những cô gái trẻ đang mỉm cười với họ. Họ nhìn nhau, gặp nhau, nói chuyện với nhau, cười với nhau … những ngày hạnh phúc, những đêm ngọt ngào – Đó là tình yêu..

Will looks at Anna. She is a pretty young woman, and he wants to meet her. But how? He can hear her guitar, but he cannot find her.

Will nhìn Anna. Cô ấy là một cô gái trẻ đẹp và anh muốn gặp cô. Nhưng làm thế nào? Anh có thể nghe tiếng ghi-ta của cô nhưng không thể tìm cô.

Anna looks at Will. She wants to meet him too. But where is he?

Anna nhìn Will. Cô ấy cũng muốn gặp anh. Nhưng anh ở đâu?

She can smell his roses in the elevator, but where does he go?

Cô có thể ngửi mùi hoa hồng của anh trong thang máy nhưng anh ấy ở đâu?

Anna’s friend Vicki wants to help. Will’s gran* wants to help.

Bạn của Anna,Vicki, muốn giúp cô. Bà của Will muốn giúp anh.

But nothing happens. Can Anna find Will? Can Will meet Anna? Is it love?

Nhưng không có điều gì xảy ra cả. Liệu rằng Anna có thể tìm thấy Will? Liệu Will có thể gặp được Anna? Đó có phải là tình yêu chăng?
_______
*Gran là viết tắt của grandmother.

blank
Đó là một ngày tháng tám. Anna đang chơi ghi-ta trên ban công căn hộ mới của cô. “Mình thích chơi ghi-ta ở đây.”, cô nghĩ.
Rồi thì chuông điện thoại cô reo lên. Đó là bạn cô, Vicki.
“Tớ sẽ đến ngay Anna à. Ở căn hộ Grandview, Charlton phải không nhỉ?”
“Đúng rồi. Gặp cậu sớm.”
Anna cầm ghi-ta của mình và đi ra ngoài căn hộ.
Cô đi xuống thang máy và ra ngoài.
_____
balcony (noun) /ˈbæl.kə.ni/ an area with a wall or bars around it that is joined to the outside wall of a building on an upper level = ban công
blank

Anna đang đợi ở bên ngoài toà chung cư.
Một chàng trai trẻ đang cước bộ dọc theo con phố. Chàng trai đang ôm một bó hồng trắng.
Anna nhìn bó hoa. “Những đoá hoa thật đẹp!”, cô ấy nghĩ.
Rồi thì cô nhìn chàng trai trẻ. “Anh ấy cũng thật cuốn hút.” – cô nghĩ.
Chàng trai trẻ nhìn cô và mỉm cười, bất giác mặt Anna ửng hổng.
___
bunch (noun) /bʌntʃ/ a number of things of the same type fastened together or in a close group: bó
=> a bunch of white roses= 1 bó hồng trắng

blankWill đang cước bộ dọc con phố thì nhìn thấy một cô gái trẻ với cây đàn ghi-ta.
“Hmm – một chiếc ghi-ta!” – anh nghĩ. “Mình phải chơi ghi-ta thường xuyên hơn mới được!”
Rồi thì anh nhìn cô gái kia.
“Cô ấy thật xinh!” – anh nghĩ và mỉm cười với cô.
Mặt Anna ửng hồng và cô nhìn sang chỗ khác. Will đi vào toà nhà chung cư Grandview.

blank

Rồi sau đó, Vicki lái xe đến.
“Hello, Anna” – cô nói. “Cậu ổn chứ? Mặt cậu sao lại ửng hồng như vậy. Có chuyện gì à?”
“Ơ … không có gì” – Anna đáp.
Họ lái xe đi. Vicki nói chuyện với Anna nhưng Anna đang suy nghĩ về chàng trai trẻ ban nãy.
“Anh ấy là ai?” – cô nghĩ. “Anh ấy có sống trong toà nhà này không nhỉ? Những đoá hồng kia là dành cho ai? Có phải cho vợ của anh không? Hay là bạn gái? Hay là mẹ?”

blank

“Anna? Cậu có đang nghe không vậy?” – Vicki nói.
“Oh! Sorry, Vicki.” – Anna trả lời. Mặt cô lúc này chuyển sang đỏ bừng.
“Cậu đang nghĩ cái gì vậy?” – Vicki hỏi. “Nói cho tớ nghe!”
“Ơ, thực ra tớ đang nghĩ về 1 bó hoa hồng.” – Anna trả lời. “Và một chàng trai.”
“À há! Anh ấy là ai?” – Anna hỏi.
Anna đáp: “Tớ không biết.”
“Nhưng tớ muốn biết.” – cô nghĩ.

blank

Will đến căn hộ của bà mình.
“Xin chào cháu trai yêu dấu! Cháu quả là một cậu bé ngoan. Lúc nào cháu cũng mang đến cho bà hoa hồng.” – bà nói.
“Tất nhiên rồi thưa bà!” – Will trả lời.
Bà pha cà phê cho Will. Bà hỏi anh một câu hỏi nhưng không thấy trả lời.
“Will, cháu có đang nghe bà nói không? Cháu đang nghĩ cái gì à? Cháu nghĩ cái gì thế?”
“Ôi, cháu xin lỗi bà. Không có gì quan trọng đâu ạ.”

blank

Sau đó, Will tạm biệt bà rồi lái xe đi.
Trong xe, anh nghĩ về cô gái trẻ có chiếc ghi-ta.
“Cô ấy sống ở đâu nhỉ?” – anh nghĩ. “Cô ấy sống ở một trong những căn hộ hay cô ấy có bạn ở đó nhỉ? Làm thế nào để mình có thể gặp lại cô ấy đây? Cô ấy là ai?”

blank

Năm phút sau, Anna và Vicki về tới bên ngoài toà chung cư.
“Chúc ngủ ngon, Vicki.” – Anna nói.
“Thôi nhanh đi vào trong đi!” – Vicki trả lời. “Chỉ cần nghĩ là cậu đi ra khỏi thang máy là có một chàng trai đang ôm một bó hồng. Và anh ấy nói….”
“Ôi! Đừng nói nữa!” – Anna cười lớn. “Ngày mai gặp lại!”

blank

Vào một ngày tháng chín, Will lại đến thăm bà.
“Thật là một ngày đẹp trời, Will ạ.” – Bà nói. “Chúng ta ra ban công uống cà phê đi!”
Khi Will và bà đang ngồi trên ban công sưởi nắng thì bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng ghi-ta.
“Nghe kìa!” – anh thốt lên. “Đó là tiếng ghi-ta. Nó đến từ đâu nhỉ?” Anh đứng dậy và nhìn xung quanh nhưng anh không thể nhìn thấy chiếc đàn ghi-ta nào cả.
“Xin lỗi bà.” – anh nói. “Cháu sẽ quay lại ngay!” Và anh chạy ra khỏi căn hộ.

blank

Will chạy dọc theo hành lang. Tiếng ghi-ta ở đâu? Và ai đang chơi vậy nhỉ?
Anh dừng lại bên ngoài căn hộ và lắng nghe. Chả nghe thấy gì cả.
“Có lẽ âm thanh phát ở bên ngoài. Biết đâu cô ấy đang ở ngoài ban công.” – Anh nghĩ.
Vì thế, anh chạy xuống thang máy và đi ra ngoài.
Trên lầu, Anna cầm lấy chiếc ghi-ta và đi vào trong. Cô đóng cánh cửa thông ra ban công lại.
“Hôm nay chơi nhiêu đó đủ rồi.” – Cô nghĩ.

blank

Will nhìn khắp các ban công nhưng anh chẳng thấy bóng dáng chiếc ghi-ta nào và anh cũng không còn nghe thấy tiếng ghi-ta nữa.
Anh quay trở lại căn hộ của bà.
“Cháu ổn chứ?” – Bà hỏi.
“Vâng ạ, cảm ơn bà.” – Will đáp. “Chỉ là … nó không quan trọng. À, nó quan trọng nhưng …”
Và rồi Will kể cho bà anh nghe về cô gái với cây đàn ghi-ta.

blank

Một tuần sau, khi Anna đang về khu chung cư, cô thấy một chàng trai trẻ gần toà nhà. Chàng trai ấy đang cầm một bó hồng –hôm nay, đó là những đóa hoa màu hồng. Nhưng chàng trai không đang nhìn về phía cô, chàng trai không thấy cô.
Anna cất bước nhanh hơn nhưng khi cô tới toàn nhà thì đã không còn ai ở đó nữa.
Cô đi vào trong thang máy. Trong đó không có ai nhưng cô có thể ngửi được hương hoa – mùi hương của những đoá hồng màu hồng xinh đẹp.

blank

Một này nọ, trên đường về, Anna thấy một bà lão đang ở cửa ra vào của toàn nhà cùng với rất nhiều túi đồ.
“Ôi, cháu có thể giúp bà được không ạ?” – Cô nói. “Cháu mang giúp bà vài thứ nhé!”
“Cảm ơn cháu rất nhiều.” – Bà đáp.
Tại căn hộ của mình, bà lão nói: “Mời cháu vào! Cháu uống một ít cà phê nhé?”
“Ôi, bà chu đáo quá!” – Anna đáp. “Cháu mới tới đây và cũng chẳng quen ai ở toà nhà cả!”
“Cháu làm nghề gì?” – Bà hỏi.
“Dạ, cháu là sinh viên thanh nhạc.” – Anna trả lời.

blank

Bà mang một ít cà phê vào phòng.
“Những căn hộ đẹp bà nhỉ?” – Anna hỏi.
“À ừ, bà rất thích ở đây” – Bà trả lời. Rồi bà kể cho Anna về căn hộ của bà, về Charlton. Hồi sau, Anna đứng dậy.
“Cháu phải về rồi, cảm ơn bà về cà phê nhé!” – Cô nói.
“Tạm biệt cháu!” – Bà đáp. Và rồi Anna rời đi.
“Thật là một cô gái dễ thương.” – Bà nghĩ. “Nhưng … khoan. Một cô gái học thanh nhạc – Lẽ nào đó chính là cô gái với chiếc ghi-ta! Ta có thể hỏi con bé vào một này nào đó mà, khi Will tới. À, ta không thể – Ta không biết con bé ở căn hộ nào cả!”

blank

Sau đó, vào một tuần nọ, Vicki nói chuyện với Anna. “Mình sắp có một bữa tiệc vào thứ Bảy” – cô nói. “Cậu đến tham gia nhé?”
“Được! Chắc chắn rồi!” – Anna trả lời. “Các bữa tiệc của cậu lúc nào mà chẳng tuyệt vời!”
Vicki gọi điện cho anh trai của cô: “Anh James à, đến bữa tiệc của em vào thứ Bảy, anh nhớ rủ theo một vài người bạn của anh nhé?”
Vào thứ Bảy, James và bạn của anh đến nhà Vicki.
“Chào Vicki!” – James nói. “Gặp bạn của anh này! Đây là Tom, Daniel và Will.

blank

Rồi thì điện thoại của Vicki reo lên.
“Vicki à, mình xin lỗi.” – Anna nói. “Mình không thể đến bữa tiệc của cậu được vì mình hiện không được khoẻ.”
“Ồ vậy sao Anna, mình cũng rất lấy làm tiếc!” – Vicki đáp. “Cậu cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi nhé, sẽ khoẻ sớm thôi mà.”
Bữa tiệc của Vicki rất tuyệt vời. Will được gặp Natalie, Jane và Katie. Nhưng anh không gặp được Anna.

blank

Bây giờ đã là tháng mười. Will đến thăm bà nhưng anh không thấy Anna. Anh đi dọc theo hành lang nhưng anh cũng chẳng còn nghe thấy tiếng ghi-ta nào nữa.
“Cố ấy đang ở đâu?”- anh nghĩ.
Anna về thăm nhà một tuần rồi cô ấy quay lại căn hộ. Cô tìm kiếm Will nhưng cô không thấy anh.
“Trên đời này có nhiều đàn ông lắm.” – Vicki bảo vậy nhưng Anna không thể nào quên được Will.

blank

Rồi thì bà phải nằm viện 2 tuần. Một ngày nọ, Will đến đó thăm bà.
“Hôm nay bà khoẻ hơn chưa?” – anh hỏi.
“Tốt rồi, cảm ơn cháu của bà. Bà sẽ được về nhà vào thứ Sáu.”
“Tốt quá!” – Will nói. “Cháu có thể mang vài đồ đến căn hộ cho bà vào thứ Năm.”
“Cháu tốt với bà quá Will ạ.” – bà đáp.

blank

 

Vào thứ Năm, sau khi tan làm, Will đến mấy cửa hàng và mua ít đồ cho bà. Anh cũng mua một vài hoa hồng nữa. Rồi anh bỏ mọi thứ lên xe.
Đột nhiên trời bắt đầu mưa. Will lên xe thì thấy Tom – một người bạn của mình.
“Cậu đi đâu đó Tom?” – Will hỏi.
“Tớ về nhà, ở Eastfield.”
“Tớ thì đang định về căn hộ của bà tớ ở Charlton nên có thể đưa cậu về Eastfield trước.”
“Thế cậu có thể chở luôn Anna – bạn của tớ – đi cùng không? Cô ấy cũng về Charlton.”
“Được, tất nhiên rồi.” – Will đáp.

blank

Tom và Anna lên xe của Will.
“Cảm ơn cậu, Will ạ.” – Tom nói. “Tối nay quả thật không phải là một buổi tối đẹp.”
“Mọi thứ ổn thôi mà Tom.” – Will đáp. Anh ấy lái xe đưa Tom về nhà và rồi hỏi Anna. “Em về đâu vậy Anna?”
“Em đang định về căn hộ ở Grandview. Nó nằm trên đường Park.”
“Hay ghê.” – Will nói. “Anh cũng đang định về đó.”
“Có phải là cô ấy không nhỉ?” – Will nghĩ. “Cô gái với chiếc ghi-ta?” Anh nhìn qua gương chiếu hậu nhưng không nhìn rõ được khuôn mặt cô gái.
“Mình ngửi thấy mùi hoa hồng đúng không nhỉ?” – Anna nghĩ. “Có phải là anh ấy không? – Chàng trai với những đoá hồng?”

blank

Và rồi họ về tới bên ngoài căn hộ. Bước ra khỏi xe thì cả hai cùng lên tiếng:
– Ồ ! Là anh! (Là em!)
– Em chơi guitar !
– Còn anh thì đến đây với những đoá hồng!
– Đúng! Anh luôn mang hoa hồng đến cho bà mà.
“Là bà anh ấy! – Anna nghĩ – “Không phải vợ cũng chẳng phải bạn gái.”
“Bà anh ngày mai sẽ ra viện nên anh mang một vài thứ đến cho bà.” – Will nói.
“Vậy em … có thể giúp gì không?” – Anna hỏi.
“Tất nhiên là có rồi! Làm ơn giúp anh!” – Will trả lời.

blank

Họ đi lên căn hộ của bà. Will đi cất đồ đạc còn Anna thì cắm những đoá hồng kia vào lọ.
“Quoà … Chúng thật đáng yêu nhỉ?” – cô nói. “Em thích hoa hồng. Mùi thơm của chúng thật tuyệt!”
“Cảm ơn em đã giúp anh, Anna à.” – Will nói.
“Không có chi mà!” – Anna trả lời. “Mà … anh có muốn lên căn hộ của em uống một ít cà phê không?”
“Thế thì thích quá!” – Will đáp.
Anh và cô mỉm cười. Và họ lại lên tầng trên.

LƯU Ý:
1. “There” ở câu “There … aren’t they lovely?” là cảm thán từ, chỉ sự hài lòng. Có thể dịch là “quoa”, “quoà” …
2. “Look” ở câu “Look – would you like to come up to my apartment for coffee?” cũng LÀ MỘT CẢM THÁN TỪ mọi người nhé! Nghĩa của nó chỉ dùng để người nghe chú ý về việc họ sắp nói thôi. Chứ không có nghĩa là “nhìn” như thông thường. 

blank

Thứ Sáu, bà ra viện về nhà. Will đến thăm bà và mang theo một bó hồng đỏ.
“Cười tươi quá đấy Will ạ!” – bà nói. “Hoa hồng đỏ! Không phải người ta nói rằng “Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu” sao?”
“Dạ vâng ạ …” – Will đáp.
Mười phút sau đó, Will ra khỏi căn hộ của bà và lên tầng trên. Anh ôm theo bó hồng đỏ của mình.

blank

Bà đi ra ngoài ban công và ngồi dưới ánh mặt trời. Bà có thể nghe tiếng ghi-ta. Rồi tiếng ghi-ta dứt.
Bà lại nghe thấy tiếng của Will, rồi tiếng của Anna, rồi Anna cười.
Bà mỉm cười. Bả có thể ngửi thấy hương hoa hồng – những đoá hồng đỏ xinh đẹp, ngay dưới ánh mặt trời, ở bên ngoài ban công.

--- The End ---

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here