Home Học tiếng Anh qua truyện ngắn The boy in the Striped Pyjama (Chú bé mang Pyjama sọc)

The boy in the Striped Pyjama (Chú bé mang Pyjama sọc)

79

—- a fable by JOHN BOYNE —-
Chapter 1: Bruno Makes a Discovery (part 1)
Chương 1: Bruno làm một cuộc khám phá (phần 1)

One afternoon, when Bruno came home from school, he was surprised to find Maria, the family’s maid – who always kept her head bowed and never looked up from the carpet – standing in his bedroom, pulling all his belongings out of the wardrobe and packing them in four large wooden crates, even the things he’d hidden at the back that belonged to him and were nobody else’s business.
Một buổi chiều, khi từ trường về nhà, Bruno ngạc nhiên thấy Maria, cô hầu gái của gia đình – người lúc nào cũng cuối miết đầu chẳng bao giờ ngước lên khỏi tấm thảm sàn – đang đứng trong phòng cậu, lôi hết đồ của cậu ra khỏi tủ rồi gói ghém vào bốn hòm gỗ lớn, kể cả những thứ cậu giấu tít dưới đáy tủ vốn thuộc về riêng mình cậu và chẳng ai khác được động vào.

‘What are you doing?’ he asked in as polite a tone as he could muster, for although he wasn’t happy to come home and find someone going through his possessions, his mother had always told him that he was no treat Maria respectfully and not just imitate the way Father spoke to her. ‘You take your hands off my things.’
“Chị đang làm gì vậy?” cậu bé hỏi bằng giọng lịch sự nhất có thể, vì dù
cậu chẳng vui vẻ gì khi vừa về nhà đã thấy người khác đang lục lọi tài sản riêng của mình, song mẹ cậu vẫn luôn dặn cậu phải xử sự lễ phép với Maria và đừng có học theo cách cha nói với chị ấy. “Chị bỏ tay ra khỏi đồ đạc của tôi đi.”

Maria shook her head and pointed towards the staircase behind him, where Bruno’s mother had just appeared. She was a tall woman with long red hair that she bundled into a sort of net behind her head, and she was twisting her hands together nervously as if there was something she didn’t want to have to say or something she didn’t want to have to believe.
Maria lắc đầu chỉ về phía cầu thang sau lưng Bruno, nơi mẹ cậu vừa
xuất hiện. Bà có vóc người cao ráo với mái tóc màu đỏ vấn lại sau đầu trong một tấm mạng, hai bàn tay siết vào nhau vặn vẹo đầy vẻ căng thẳng như thể có điều gì đó bà không muốn phải nói ra hoặc điều gì đó bà không muốn phải tin.

‘Mother’, said Bruno, marching towards her, ‘what’s going on? Why is Maria going through my things?’
“Mẹ ơi,” Bruno bước về phía bà, “có chuyện gì thế ạ? Sao chị Maria
lại lục tung đồ đạc của con?”

‘She’s packing them,’ explained Mother.
“Chị ấy đang gói ghém đồ đạc,” mẹ cậu giải thích.

‘Packing them?’ he asked, running and quickly through the events of the previous few days to consider whether he’d been particularly naughty or had used those words out loud that he wasn’t allowed to use and was being sent away because of it. He couldn’t think of anything though. In fact, over the last few days, he had behaved in a perfectly decent manner to everyone and couldn’t remember causing any chaos at all. ‘Why?’ he asked then. ‘What have I done?’
“Gói ghém đồ đạc ấy ạ?” cậu hỏi, lướt qua thật nhanh những sự kiện
trong mấy ngày qua để xem có phải cậu đã nghịch ngợm cá biệt hay nói ra những từ vốn không được phép dùng và vì thế mà bị đuổi khỏi nhà hay không. Nhưng cậu chẳng thể nghĩ được bất cứ điều gì. Thật tình suốt mấy ngày vừa rồi cậu đã cư xử phải phép với tất cả mọi người và chẳng hề nhớ nổi đã gây ra một lộn xộn nào. “Tại sao ạ?” cậu bèn hỏi. “Con đã làm gì sao?”

Mother had walked into her own bedroom by then but Lars, the butler, was in there, packing her things too. She sighed and threw her hands in the air in frustration before marching back to the staircase, followed by Bruno, who wasn’t going to let the matter drop without an explanation.
Lúc ấy mẹ cậu đã đi vào phòng riêng của bà, nhưng lúc đó, Lars, bác quản gia, cũng đang thu dọn đồ đạc. Bà thở dài khoát tay lên trời đầy thất
vọng rồi bước trở xuống cầu thang, theo sau là Bruno, vẫn nhất định không dừng lại khi chưa có lời giải thích.

‘Mother,’ he insisted. ‘What’s going on? Are we moving?’
“Mẹ,” cậu không chịu bỏ cuộc. “Có chuyện gì thế? Chúng ta đang
chuyển đi à?”

‘Come downstairs with me,’ said Mother, leading the way towards the large dining room where the Fury had been to dinner the week before. ‘We’ll talk down there.’
“Xuống lầu với mẹ đã,” bà nói rồi rảo bước đi trước về phía phòng
ăn rộng rãi, nơi tuần vừa rồi Quốc trưởng đã tới dự bữa tối. “Xuống kia rồi
mẹ con mình nói chuyện.”

Bruno ran downstairs and even passed her out on the staircase so that he was waiting in the dining room when she arrived. He looked at her without saying anything for a moment and thought to himself that she couldn’t have applied her make-up correctly that morning because the rims of her eyes were more red than usual, like his own after he’d been causing chaos and got into trouble and ended up crying.
Bruno chạy ào xuống lầu và thậm chí còn vụt qua mặt mẹ cậu trên cầu
thang nên khi vào đến phòng ăn thì cậu đã đợi ở đó. Cậu im lặng nhìn bà một lát bụng thầm nghĩ sáng nay bà hẳn đã không trang điểm đúng cách bởi vì viền mắt bà đỏ hơn thường lệ, y hệt như viền mắt cậu mỗi khi gây lộn xộn rồi gặp rắc rối và cuối cùng là khóc lóc.

blank

‘Now, you don’t have to worry, Bruno,’ said Mother, sitting down in the chair where the beautiful blonde woman who had come to dinner with the Fury had sat and waved at him when Father closed the doors. ‘In fact, if anything it’s going to be a great adventure.’
“Nào, con không phải lo lắng đâu, Bruno,” bà bảo, ngồi xuống đúng chiếc ghế mà người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp tới dự bữa tối cùng Quốc trưởng đã
ngồi vẫy tay chào cậu khi cha cậu khép cửa gian phòng lại. “Thật ra chẳng gì thì đây cũng sẽ là một chuyến phiêu lưu kì thú.”

‘What is?’ he asked. ‘Am I being sent away?’
“Là sao ạ?” cậu hỏi. “Con sẽ phải rời khỏi đây ư?”

‘No, not just you,’ she said, looking as if she might smile for a moment but thinking better of it. ‘We all are. Your father and I, Gretel and you. All four of us.’
“Không, không chỉ mình con,” bà bảo, trông như thể suýt nữa đã mỉm
cười nhưng rồi lại nghĩ lại. “Tất cả chúng ta sẽ đi. Cha con và mẹ, Gretel và
con. Cả bốn người chúng ta.”

Bruno thought about this and frowned. He wasn’t particularly bothered if Gretel was being sent away because she was a Hopeless Case and caused nothing but trouble for him. But it seemed a little unfair that they all had to go with her.
Bruno suy nghĩ một lúc và cau mày. Cậu thật sự không lấy làm phiền nếu
Gretel bị đuổi đi vì chị là một Trường Hợp Vô Vọng chẳng làm được trò trống gì ngoài gây rắc rối cho cậu. Nhưng có vẻ như hơi bất công nếu cả nhà phải đi cùng với chị ấy.

‘But where?’ he asked. ‘Where are we going exactly? Why can’t we stay here?’
“Nhưng tới đâu chứ?” cậu hỏi. “Chính xác thì chúng ta sẽ tới đâu? Sao chúng ta không thể ở lại đây ạ?”

‘Your father’s job,’ explained Mother. ‘You know how important it is, don’t you?’
“Công việc của cha con,” bà giải thích. “Con hiểu công việc của cha quan trọng ra sao, phải không nào?”
‘Yes, of course,’ said Bruno, nodding his head, because there were always so many visitors to the house – men in fantastic uniforms, women with typewriters that he had to keep his mucky hands-off – and they were always very polite to Father and told each other that he was a man to watch and that the Fury had big things in mind for him.
“Vâng, tất nhiên rồi ạ,” Bruno gật đầu đáp, Brunoởi vì lúc nào cũng có
nhiều khách khứa tới ngôi nhà này – những người đàn ông mặc đồng phục
tuyệt đẹp, những phụ nữ mang theo mấy chiếc máy đánh chữ mà cậu phải giữ đôi tay dính bẩn của mình tránh xa – họ luôn hết sức lễ độ với cha cậu và thường nói với nhau rằng ông là người đáng ngưỡng mộ và rằng Quốc trưởng có nhiều việc lớn cần cha làm.

‘Well, sometimes when someone is very important,’ continued Mother, ‘the man who employs him asks him to go somewhere else because there’s a very special job that needs doing there.’
“Ừm, đôi lúc khi một ai đó giữ vai trò rất quan trọng,” mẹ cậu nói tiếp, “cấp trên của người đó thường yêu cầu họ đến một nơi khác bởi vì ở đấy có
công việc hết sức đặc biệt cần thực hiện.”

‘What kind of job?’ asked Bruno, because if he was honest with himself – which he always tried to be – he wasn’t entirely sure what job Father did.
“Công việc kiểu nào ạ?” Bruno hỏi, bởi vì nếu thành thật với chính mình – điều mà cậu luôn cố làm cho được – thì cậu hoàn toàn không chắc cha mình làm công việc gì.

In school, they had talked about their fathers one day and Karl had said that his father was a greengrocer, which Bruno knew to be true because he ran the greengrocer’s shop in the centre of town. And Daniel had said that his father was a teacher, which Bruno knew to be true because he taught the big boys who it was always wise to steer clear of.
Một hôm ở trường bọn cậu nói chuyện với nhau về cha mình, Karl bảo
cha nó làm nghề bán rau quả, điều này Bruno biết là đúng vì bác ấy có một cửa hàng rau ở trung tâm thành phố. Daniel bảo cha nó làm thấy giáo, điều này Bruno biết là đúng bởi vì bác ấy dạy mấy đứa to xác mà khôn ra thì nên tránh xa.
And Martin had said that his father was a chef, which Bruno knew to be true because he sometimes collected Martin from school and when he did he always wore a white smock and a tartan apron as if he’d just stepped out of his kitchen.
Còn Martin thì bảo cha nó làm đầu bếp, điều này Bruno cũng biết là đúng vì thỉnh thoảng bác ấy có đến đón Martin ở trường và lần nào đến bác ấy cũng mặc áo choàng trắng đeo tạp dề ca rô, cứ như thể vừa mới rời khỏi khu bếp của mình vậy.

But when they asked Bruno what his father did he opened his mouth to tell them, then realized that he didn’t know himself.
Nhưng khi mấy đứa kia hỏi Bruno cha cậu làm gì, cậu mở miệng toan đáp thì mới nhận ra chính cậu cũng chẳng biết.
All he could say was that his father was a man to watch and that the Fury had big things in mind for him. Oh, and that he had a fantastic uniform too.
Cậu chỉ nói được mỗi một điều: Cha cậu là một người đáng ngưỡng mộ và Quốc trưởng có nhiều việc lớn cần cha làm. À, với cả ông có một bộ đồng phục tuyệt đẹp nữa.

‘It’s a very important job,’ said Mother, hesitating for a moment. ‘A job that needs a very special man to do it. You can understand that, can’t you?’
“Đó là một công việc vô cùng quan trọng,” mẹ cậu nói, ngập ngừng
trong giây lát. “Một công việc cần một người đặc biệt mới thực hiện được. Con hiểu được điều đó, đúng không?”

‘And we all have to go too?’ asked Bruno.
“Thế cả nhà mình cũng phải chuyển đi ạ?” Bruno hỏi.
‘Of course, we do,’ said Mother.
“Dĩ nhiên rồi,” mẹ cậu nói.
‘You wouldn’t want Father to go to his new job on his own and be lonely there, would you?’
“Con cũng đâu muốn để cha đi làm công việc mới một mình và cảm thấy cô đơn trong đó, phải không con?”
‘I suppose not,’ said Bruno.
“Con nghĩ là không,” Bruno nói.
“Father would miss us all terribly if we weren’t with him,’ she added.
“Cha sẽ nhớ mẹ con mình lắm nếu chúng ta không đi cùng,” bà nói
thêm.
‘Who would he miss the most?’ asked Bruno. “Me or Gretel?’
“Cha sẽ nhớ ai nhất hở mẹ?” Bruno hỏi. “Con hay chị Gretel?”
“He would miss you both equally,’ said Mother, for she was a great believer in not playing favorites, which Bruno respected, especially since he knew that he was the favorite really.
“Cha sẽ nhớ hai chị em như nhau,” mẹ cậu đáp, bởi vì bà hết sức tin
rằng không nên chơi trò yêu-ai-hơn, trò mà Bruno rất háo hức, đặc biệt từ khi
cậu biết thực tình cậu được bà cưng chiều hơn.
‘But what about our house?’ asked Bruno. ‘Who’s going to take care of it while we’re gone?’
“Nhưng còn ngôi nhà mình thì sao?” Bruno hỏi. “Ai sẽ trong coi nó khi
chúng ta đi vắng?”

Mother sighed and looked around the room as if she might never see it again.
Mẹ cậu thở dài nhìn quanh căn phòng như thể có khi bà sẽ chẳng bao giờ
thấy lại nó nữa.

___
Để xem bộ phim nổi tiểng được chuyển thể từ tiểu thuyết này: http://www.phimmoi.net/phim/chu-be-mang-pyjama-soc-7797/

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here