Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Người dịch: Nhã Thuyên & Kaitlin Rees
———————————————
Chapter 3. Chú Đàn (uncle Dan)
Uncle Dan’s only older than me by eight years, the youngest of my dad’s siblings.
Chú Đàn lớn hơn tôi tám tuổi.
Chú là em út của ba tôi.
He lives with my grandma because he’s the one child not yet married.
Chú sống với bà tôi, vì chú là người con duy nhất chưa lập gia đình.
Because my grandma’s house is not too far from mine, I usually pass by to see them there, and uncle Dan usually passed by our house to see me and my brother.
Nhà bà tôi và nhà tôi cách nhau không xa lắm nên tôi thường chạy qua chơi với bà tôi và chú Đàn thường qua chơi với hai anh em tôi.
Uncle Dan only has one arm. His right arm stops at the end of the elbow. Whenever he goes outside, one sleeve sways loosely in the breeze like a scarecrow protecting the melons. But with the arm that’s still there, he plays the harmonica, best in town.
Chú Đàn cụt một tay. Tay phải của chú cụt tới tận khuỷu, lúc chú đi ngoài đường một ống tay áo phất phơ như tay áo thằng bù nhìn giữ dưa, nhưng với cánh tay còn lại chú thổi acmônica hay nhất làng.
My grandma says that uncle Dan used to work with processing sugar cane. I have no idea how (he would probably have fallen asleep) but his arm got caught in the cane grinding machine, and it was broken and crushed. The doctor had to amputate it to save him.
Ba tôi bảo trước đây chú phụ việc ở lò mía đường, chả hiểu thế nào (chắc là chú ngủ gục) tay chú bị cuốn vào cối xay mía, dập nát, bác sĩ phải cưa bỏ mới cứu được chú.
That day he was looking at my fingers in bloom, I had forgotten to ask him how many he has, which troubled me for the rest of the day.
Hôm trước, lúc chú xem hoa tay cho tôi, tôi quên hỏi chú có mấy cái hoa tay. Điều đó làm tôi băn khoăn suốt ngày hôm đó.
It was in the evening, just as I decided to pass by my grandma’s house to go find my uncle when I heard the noisy throat-clearing sounds at the top of the alley. To us kids, it’s the signal that my uncle’s coming, as if he’s saying, “Hey Thieu, hey Tuong! I am here to play!”
Tối, tôi định chạy qua nhà bà để tìm chú thì chú đã tằng hắng ầm ĩ trước ngõ. Đó là cách ra hiệu của chú, kiểu như là “Thiều ơi, Tường ơi! Chú Đàn tới chơi nè!”.
I sprint out to the alley at the first sound of a throat clearing.
Tôi chạy bay ra ngõ ngay sau tiếng tằng hắng đầu tiên.
“Hey, uncle Dan! So how many fingers in bloom do you have?” I’m running and shouting at the same time.
– Chú Đàn ơi! Chú có mấy cái hoa tay hở chú? – Tôi vừa chạy vừa hét lớn.
“Me, eh?” He ruffles my hair with his only one hand. “Before I used to have five fingers in bloom. But now I don’t have any at all.”
– Chú hả? – Chú xoa đầu tôi bằng bàn tay duy nhất – Trước đây chú có năm cái hoa tay. Nhưng bây giờ chẳng còn cái nào.
“How’s that?” I’m stupefied. “How’d the fingers in bloom disappear?”
– Sao thế hả chú? – Tôi ngơ ngác – Những cái hoa tay cũng biến mất sao?
“They didn’t disappear!” Uncle Dan chuckles, dropping his hand from my head to stroke the stub of his arm. “It’s just that all five of my fingers in bloom were on the right hand.”
– Không phải là biến mất! – Chú Đàn cười khì khì, buông tay khỏi đầu tôi để mân mê mẩu tay cụt – Chỉ vì cả năm cái hoa tay của chú đều nằm ở bàn tay phải.
His right hand, of course, is the one amputated.
Bàn tay phải của chú tức là bàn tay dã bị cưa đi.
I say without thinking, “But even though your right hand isn’t there anymore, you’re still a person with five fingers in bloom, aren’t you?”
Đột nhiên tôi nói:
– Nhưng dù bàn tay phải của chú không còn nữa thì chú vẫn là người có năm cái hoa tay chứ?
He seems surprised by my logic. His eyes widen, staring at me as if seeing me for the first time.
Chú Đàn có vẻ ngạc nhiên trước lý lẽ của tôi. Chú tròn mắt nhìn tôi chằm chặp như thể mới thấy tôi lần đầu.
He looks like this without saying anything for long enough that it gives me the creeps.
Chú nhìn như thế một lúc lâu và không nói gì khiến tôi đâm chột dạ.
“Did I say something wrong?”
– Con nói không đúng hả chú? – Tôi lo lắng.
“No! It’s very interesting what you said! Such a simple thing that for so long I haven’t realized. Hah! How terrific! Hey everybody! I’ve still got five fingers in bloom!”
– Không! Con nói rất hay! Điều đơn giản thế mà lâu nay chú không nghĩ ra! Ha ha, hay quá! Thế là tôi vẫn có năm cái hoa tay, bà con ơi!
I confirm with my friends that uncle Dan still has five fingers in bloom, it’s just that on one can see them anymore.
Tôi xác nhận với các bạn là chú Đàn vẫn còn năm cái hoa tay, dù không ai được nhìn thấy chúng nữa.
My uncle draws very beautifully. In Tuong’s eyes, I am the one who draws most beautifully. But in my eyes, it’s uncle Dan who’s number one.
Vì chú vẽ rất đẹp. Dưới mắt thằng Tường thì tôi là người vẽ đẹp nhất. Nhưng dưới mắt tôi thì chú Đàn mới là người số một.
For my drawing or writing exercises, when I’d rather be daydreaming I often go find mu uncle to help me and whenever I do, I get the highest mark in the class.
Các bài tập vẽ của tôi, lúc mê chơi tôi vẫn thường nhờ chú vẽ giùm và bao giờ các tranh vẽ của chú cũng đạt điểm cao nhất lớp.
—-hết chương 3—–