— a story of Mary Chavoustie —-
…
Joyfully, our adoption process was nearing the finale!
Thật vui làm sao khi việc nhận con nuôi của chúng tôi đã tiến đến giai đoạn cuối cùng!
When my newborn son was placed into my arms, the one nagging fear that had been tugging at my heart was overshadowed by the sheer joy of holding him.
Khi đứa người ta trao vào vòng tay tôi đứa con trai vừa mới chào đời, nỗi sợ hãi ray rứt trong tim tôi được xoá nhoà bởi niềm hành phúc tuyệt đối khi ôm thằng bé.
But the day the paperwork became final, I wondered where and when and how he would ask me the inevitable question: Are you my real mother?
Thế nhưng đến ngày hoàn thành những thủ tục cuối cùng, tôi tự hỏi khi nào, trong tình huống nào và thằng bé sẽ hỏi tôi như thế nào về câu hỏi không thể tránh khỏi: Mẹ có phải là mẹ ruột của con không?
I read and reread all the books and pamphlets explaining the “right” answers to be given at all the “appropriate” age levels.
Tôi đọc đi đọc lại tất cả những cuốn sách và cẩm nang chỉ cách trả lời “đúng” và “phù hợp” với từng độ tuổi.
One night, as I was preparing dinner, my three-year-old came and stood beside me.
Một đêm nọ, khi tôi đang chuẩn bị bữa tối, cậu bé 3 tuổi của tôi đến và đứng bên cạnh tôi.
“Mommy,” he blinked, trying to hold back the tears, “Sarah says you aren’t my real mommy. She was wrong, right, Mommy?”
“Mẹ,” cậu chớp chớp mắt, cố ngăn không cho nước mắt trào ra: “Sarah nói mẹ không phải là mẹ ruột của con. Cô ấy nói bậy phải không mẹ?”
“Touch my hand,” I slowly said. “Do I feel real to you?” I asked.
“Hãy nắm lấy tay mẹ nào!” Tôi chậm rãi nói. “Con có cảm giác được mẹ là mẹ ruột của con không?”
“You do!” he said as a smile broke across his face.
“Dạ có!” Cậu bé trả lời với nụ cười bừng sáng trên mặt.
“Then I am your real mother, and my love for you is real.”
“Thế thì mẹ là mẹ ruột của con và tình thương của mẹ dành cho con là thật.”
It had happened. The question had been asked, and I had been answered.
Điều đó đã xảy ra. Câu hỏi đã được đặt ra và tôi đã trả lời.
I knew, in another time and place, there would be other, harder questions. But for now … I had done well.
Tôi biết, vào một lúc khác và ở một nơi khác, sẽ lại có những câu hỏi khác, khó hơn. Nhưng lúc này … tôi đã làm rất tốt.
—- the end —-
Trong cuộc sống này, có đôi lúc, những thứ gọi là phải trái, đúng, sai bỗng chốc trở nên hoàn toàn vô nghĩa. “Cảm xúc” mới chính là thứ quan trọng và chân thật nhất!
JO