Run run lạnh vì cái rét đầu đông…
Trong giấc ngủ tự dưng mơ thấy mẹ
Cái bóng dáng luôn âm thầm, lặng lẽ
Lo cho con từng giấc ngủ, bữa cơm…
Bằng tuổi mình người ta dù đi bắt từng con tép, con tôm
Cũng biết giúp gia đình qua bữa no, bữa đói
Còn con đây nhọc nhằn đâu chịu nổi…
Mười tám tuổi đầu còn muốn được chăm nom…
Đôi vai gầy vì nuôi con lớn khôn
Đôi tay lạnh, để cho con mặc ấm
Trên lưng mẹ dù mồ hôi thấm đẫm
Vẫn nở môi cười để con được ngủ say…
Phải làm thế nào để sống mũi khỏi cay?
Khi con biết tay kia còn lạnh giá
Áo vẫn rách vai dù bao lần chắp vá
Và đôi chân kia… còn đi trong nỗi nhọc nhằn…
Còn con nơi đây dù vẫn tự hứa rằng
Sẽ chăm chỉ, sẽ học hành xuất sắc
Để khi về cũng nở mày nở mặt
Để đôi vai kia không gầy guộc phí hoài…
Nhưng có lẽ con… đã quá ảo tưởng rồi…
Vì cuộc sống hoa hồng đâu trải bước
Muốn vinh quang, tránh gian nan sao được…
Con cứ chọn việc nhẹ nhàng, thì gian khổ phần ai?
Lại toàn hứa viễn vông những chuyện ở tương lai…
Khi hiện tại con vẫn chưa cố gắng
Chà, đứa con này quả thật là đáng đánh!
Thật uổng công nuôi này cơm, áo, gạo, tiền…
…
Quy Nhơn lạnh, gió vẫn rít triền miên
Chiếc khăn ấm mẹ đan con vẫn giữ…
Nhưng thật ấm lòng cho đứa con xa xứ…
Vì luôn có một ánh mắt dõi theo…
Quy Nhơn
Hậu Giang