Nơi xóm nhỏ đường về đầy cát bụi
Ta thấy như xưa chẳng một chút đổi thay
Vẫn nhẹ nhàng, làn gió cuốn bụi bay
Vẫn đất, đá, ổ gà, ổ vịt…
Qua ngày nắng, nhớ ngày mưa mù mịt
Con đường về … như bỗng gầy thêm.
Bàn chân mẹ in dấu trên đất mềm…
Cả người cha thì đội mưa ướt đẫm…
Rồi những ngày đất trời chớp sấm
Đi học về mà vừa bước, vừa run
Nhìn con đường vẫn cứ đứng ung dung
Ta tự nhủ: “Quái, việc gì phải sợ?”
Trở về lại ra đi, lòng sao nỡ?
Nhìn con đường chạy theo tiễn bước chân…
Lặng người bâng khuâng, lặng đến bần thần …
Ta muốn lắm thêm lần bé lại…
Trở về với tuổi thơ đầy khờ dại
Trở về bên bà, bên mẹ của ta…
Trở về bên những ngày tháng la cà
Bên cánh diều bay chở đầy kỷ niệm…
Xuân Phước, 30 tháng 03 năm 2014
Hậu Giang