Home Học tiếng Anh qua truyện ngắn Tell her that you love her (Hãy nói rằng anh yêu cô...

Tell her that you love her (Hãy nói rằng anh yêu cô ấy)

87

— a story by Hal Borland —-
I shall call him Dr. Case. He was a country doctor and a close friend of mine twenty years ago.
Tôi sẽ gọi ông ấy là bác sĩ Case. Ông ấy là một bác sĩ ở vùng nông thôn và là bạn thân của tôi 20 năm về trước.

In the years that followed, I often stopped in his little Colorado town to see him when I went west, and sometimes he would tell me stories about people we both had known.
Dạo đó tôi thường ghé thăm ông tại một thị trấn nhỏ bang Colorado mỗi khi tôi có dịp về miền Tây, và thỉnh thoảng ông ấy kể cho tôi nghe chuyện về những con người mà cả hai chúng tôi cùng biết.

He told me about John and Louise.
Ông ấy đã kể cho tôi nghe về John và Louise.

John was a ranchman, big, quiet, unlettered and strong as a horse.
John là một chủ trang trại. Anh cao lớn, trầm tính, không biết chữ và khoẻ như voi.

He had begun with fifty head of sheep.
Anh khởi nghiệp với năm mươi con cừu.

Ambitious and frugal, in ten years he owned two thousand ewes and ample pasture for them.
Là người tham vọng và chi tiêu tiết kiệm, mười năm sau anh đã sở hữu hai ngàn con cừu cái và một đồng cỏ mênh mông.
Next, he bought an alfalfa farm at the edge of town and fattened his lambs.
Sau đó, anh mua một nông trại trồng cỏ linh lăng ở rìa thị trấn để vỗ béo cho đàn cừu non của mình.
By the time he was forty-five, he was a prosperous man.
Trước tuổi 45, anh đã là một người đàn ôn giàu có.
Then he married.
Rồi anh lấy vợ.
Louise was a local girl who had finished high school and gone to work as a waitress in the restaurant in town.
Louise là một cô gái cùng sống trong vùng. Cô tốt nghiệp trung học và làm phục vụ cho một quán ăn trong thị trấn.
John met her there the summer when she was 20.
John gặp cô ở đó vào mùa hè năm cô 20 tuổi.
Soon he began driving in from his alfalfa farm every day for a ten o’clock cup of coffee.
Kể từ đó, anh bắt đầu lái xe từ trại cỏ đến quán mỗi ngày chỉ để uống 1 tách cà phê vào lúc mười giờ.

Louise chattered to him about the weather, the crops and harmless local gossip.
Louise trò chuyện với anh về thời tiết, mùa màng và những câu chuyện phiếm vô hại xảy ra trong vùng.
John merely watched her and smiled and nodded his head.
Còn John chỉ nhìn cô, mỉm cười và gật đầu.

This went on for 3 months.
Việc này diễn ra trong 3 tháng.
Then one morning – Doc Case had stopped in for coffee and heard it – John said, “Louise, I want you to marry me,”
Rồi một buổi sáng kia, bác sĩ Case ghé qua quán để uống cà phê và nghe John nói với Louise: “Louise, anh muốn em lấy anh.”
Louise caught her breath and almost spilled the coffee.
Louise cảm thấy như mình nghẹn thở và suýt làm đổ cà phê.
Doc said it was as though the two of them, John and Louise, were all alone.
Bác sĩ bảo rằng họ nói chuyện cứ như thể chỉ có hai người trên cõi đời này.
Louise said, “John, maybe I will. But I want a day or two to think about it.”
Louise trả lời: “John, có lẽ em sẽ lấy anh. Nhưng em cần một hai ngày để suy nghĩ về việc đó.”

John nodded and drank his coffee and said, “Got to get to work. So long.”
John gật đầu, anh uống tách cà phê rồi nói: “Phải đi làm rồi. Tạm biệt em.”

They were married two weeks later.
Hai tuần sau đó, họ cưới nhau.

After a honeymoon in Colorado Spring they settled down on the alfalfa farm, and Louise had the house painted and papered and refurnished with things from Denver.
Sau tuần trăng mật ở Colorado Springs, họ ổn định cuộc sống tại nông trại trồng cỏ linh lăng, và Louise đã cho sơn lại căn nhà, dán tường và trang trí nội thất với đồ đạc mua từ Denver.
All that first year John had workmen out there, putting in a new kitchen, building a screened porch.
Trong năm đầu chung sống, John thuê thợ đến xây một gian bếp mới và một hàng hiên có mái che.
But Doc Case knew things weren’t going right. Twice John called him out to see Louise, and he discovered that Louise wasn’t happy.
Nhưng bác sĩ Case biết có điều gì đó không ổn. Đã hai lần John gọi ông đến khám cho Louise, và ông nhận thấy Louise không được vui.
She wasn’t well, either; she said she had frightful headaches, but there was nothing that Doc could put his finger on.
Cô ấy cũng không được khoẻ. Cô bảo rằng mình bị nhức đầu kinh khủng, nhưng bác sĩ Case không tìm ra nguyên nhân để chữa trị.
The second time he went out to see her, he asked her if John was treating her right.
Lần thứ hai đến khám bệnh cho Louise, ông đã hỏi cô rằng John đối xử với cô có tốt không.
Louise answered that John was the best husband any woman could ask for, only he didn’t say much, and a woman wants to be talked to.
Louise cho biết John là người chồng tốt nhất mà bất kỳ phụ nữ nào cũng ao ước, chỉ có điều là anh ấy hơi ít nói, mà phụ nữ lại thích được trò chuyện.
After that things seemed to straighten out.
Sau đó, mọi việc có vẻ ổn.
When Doc saw her in town a few weeks later, Louise said, “I guess I was just imagining a lot of aches and pains. I’ve decided to be big and strong, like John!”
Vài tuần sau, khi bác sĩ gặp Louise trong thị trấn, cô nói với ông: “Tôi nghĩ chắc là do tôi đã tưởng tượng ra chứng nhức đầu và những cơn đau. Tôi quyết định phải khoẻ và mạnh mẽ như John vậy!”

It was not until 18 months later that Doc heard from them again.
Chưa đầy mười tháng sau, bác sĩ lại nghe tin về họ.
At 3:30 one morning, a banging on his door wakened him.
Lúc 3 giờ 30 phút một buổi sáng nọ, có tiếng đập cửa ầm ầm bên ngoài khiến bác sĩ giật mình tỉnh giấc.
John was there, his car out front with the motor running. “Doc,” he said, “Louise is awful sick. You got to do something quick!”
John đứng đó, chiếc xe hơi đỗ bên ngoài vẫn còn đang nổ máy. Anh nói: “Bác sĩ, Louise ốm nặng lắm. Ông hãy nhanh nhanh làm gì đó đi.”

Louise was in the car, almost fainting with pain.
Louise đang nằm trong xe, cô gần như mê man bất tỉnh vì đau.
They had been out at John’s sheep ranch for a few days and the pain had struck her late that evening.
Họ đã ở lại tại trại chăn cừu của John trong vài ngày và cơn đau đột ngột tấn công cô vào chập tối hôm đó.
She tried to shrug it off, but it got so bad she couldn’t stand it.
Cô đã gắng gượng để quên nó đi nhưng cơn đau dữ dội đến mức cô không thể chịu đựng nổi.
She fainted on the thirty-mile drive to town.
Trên đoạn đường dài 30 dặm vào thị trấn, cô đã ngất.
The doctor took her over to his four-bed hospital and operated.
Bác sĩ đưa Louise vào trạm xá chỉ có 4 giường bệnh của mình và tiến hành phẫu thuật cho cô.
Her appendix had burst, but she rallied by dawn and Doc Case thought he had won.
Ruột thừa của cô bị vỡ nhưng lúc sáng sớm thì cô hồi tỉnh nên bác sĩ Case nghĩ là ca mổ đã thành công.
He told John we wouldn’t know for twenty-four hours, but it looked as if the worst was over. John cried like a baby. “She’s got to get well, Doc,” he said. “She’s got to!”
Ông nói với John rằng họ phải đợi thêm 24 tiếng nữa mới biết được kết quả như thế nào nhưng có vẻ như cơn nguy kịch đã qua. John khóc như một đứa trẻ. Anh nói: “Cô ấy phải bình phục, bác sĩ à. Cô ấy phải bình phục!”
By the evening her condition was worse. Doc gave her two plasma transfusions during the night, yet she weakened steadily.
Đến tối, tình trạng của Louise lại xấu đi. Đêm đó bác sĩ đã truyền huyết thanh cho cô hai lần, nhưng cô vẫn yếu dần đi.
“I’m just not strong enough,” she whispered to the doctor.
Cô thều thào nói với bác sĩ: “Tôi không còn đủ sức nữa đâu.”
“What do you mean?” Doc demanded. “I’m thought you were going to be big and strong like John.”
Bác sĩ hỏi: “Cô nói thế là sao? Tôi cứ nghĩ cô sẽ khoẻ và mạnh mẽ như John chứ!”
Louise smiled wanly. “John is so strong that he doesn’t need me. If he did he’d say so, wouldn’t he?”
Louise mỉm cười yếu ớt: “John mạnh mẽ đến nỗi anh ấy không cần đến tôi. Nếu anh ấy cần, anh ấy đã nói thế, phải không bác sĩ?”
“Louise,” Doc told her, “John does need you, whether he says so or not.”
Bác sĩ nói: “Louise, John thật sự cần cô, cho dù anh ấy có nói ra hay không.”
She shook her head and closed her eyes.
Cô lắc đầu và nhắm mắt lại.

In the office, Doc said to John, “She doesn’t want to get well.”
Vào phòng làm việc, bác sĩ nói với John: “Cô ấy không muốn bình phục.”
“She’s got to get well!” John exclaimed. “Look, Doc, how about a transfusion?”
John kêu lên: “Cô ấy phải bình phục. Xem nào, bác sĩ, sao không truyền máu cho cô ấy?”
The Doc explained that he had given her plasma.
Bác sĩ giải thích là ông đã truyền huyết thanh cho cô rồi.
“I mean my blood, Doc. I’m strong enough for both of us!”
“Bác sĩ, ý tôi muốn nói là máu của tôi kìa. Sức tôi khoẻ đủ cho cả hai chúng tôi.”
The doctor led him down the hall. “Do you love that girl, John?” he asked.
Bác sĩ dẫn anh xuống phía hành lang. Ông hỏi: “John, anh yêu cô gái ấy chứ?”
“Wouldn’t have married her if I didn’t,” John said.
“Không yêu thì tôi đã không cưới cô ấy.” – John đáp.
“Have you ever told her so?”
“Thế đã bao giờ anh nói với cô ấy như vậy chưa?”
John’s eyes were baffled. “Haven’t I given her everything I could? What more can a man do?”
Mắt John như mờ đi. “Chẳng phải tôi đã cho cô ấy tất cả những gì tôi có sao? Một người đàn ông có thể làm gì hơn được đây?”
“Talk to her,” Doc said.
“Trò chuyện với cô ấy.” – Bác sĩ trả lời.
“I’m not a talking man, Doc. Hell, she knows that!” He gripped Doc’s shoulders. “Give her some of my blood!”
“Bác sĩ, tôi đâu có khiếu ăn nói. Quỷ tha ma bắt, cô ấy biết mà!” Rồi anh nắm chặt vai ông: “Hãy truyền máu của tôi cho cô ấy!”

The doctor thought a moment. Then he led John to the little laboratory, took a blood sample and type it. At last, he said, “All right, John. In ten minutes.”
Bác sĩ suy nghĩ một lát rồi ông dẫn John vào phòng thí nghiệm nhỏ, lấy máu của anh và xét nghiệm. Sau cùng, ông nói: “Được rồi John, trong vòng 10 phút nữa.”
The doctor went to Louise’s room and told her that John wanted to give her a transfusion. He took her pulse. It was weak and fluttering slightly.
Bác sĩ vào phòng Louise và nói với cô rằng John muốn truyền máu cho cô. Ông kiểm tra mạch của cô. Mạch đập rất yếu.
He knew there was only a slim chance. Calling the nurse into the hall, he told her what he was going to do.
Ông biết rằng cơ hội rất mỏng manh. Ông gọi cô y tá vào phòng và nói cho cô biết ông sắp làm những gì.
In a few moments, he led John into Louise’s room.
Một lát sau, ông dẫn John vào phòng Louise.
The operating table had been placed beside her bed, and a curtain rigged up between bed and table.
Bàn phẫu thuật được đặt ngay cạnh giường bệnh của cô và một tấm màn được căng ra giữa giường và bàn.
The nurse held the curtain aside as John lay down on the table. He put out a big, awkward hand and took Louise’s hand and said, “Now I’m going to make you well, Louise.”
Khi John nằm xuống bàn, cô y tá kéo tấm màn sang một bên. Anh đưa bàn tay to và thô ráp của mình ra nắm lấy tay Louise và nói với cô: “Bây giờ anh sẽ làm cho em khoẻ lại, Louise à.”

Without looking at him, she whispered, “Why?”
Không nhìn anh, cô thì thào: “Vì sao?”
“Why do you suppose?” John exclaimed.
John kêu lên: “Thế em cho là vì sao nào?”
“I don’t know,” she said.
Cô trả lời: “Em không biết.”
“You’re my wife, ain’t you?”
“Em là vợ anh đúng không nào?”

There was no answer. The nurse lowered the curtain, swabbed John’s arm and inserted a needle.
Không có tiếng trả lời. Cô y tá hạ rèm xuống, sát trùng cánh tay cho John và ghim kim tiêm vào.
John flexed the muscle proudly. “Here it comes,” he said to Louise.
John co cơ bắp lên một cách tự hào. Anh nói với Louise: “Được rồi em à.”
A moment later, he asked, “How’s she taking it, Doc?”
Một lát sau, anh lại hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, cô ấy tiếp nhận nó như thế nào?”

Beyond the curtain, Doc Case had inserted a needle in Louse’s wrist and relaxed the clamp on the tube. His fingers were on the pulse in her other wrist.
Bên kia tấm màn, bác sĩ đã ghim một chiếc kim vào cổ tay Louise và nới lỏng cái kẹp trên ống dẫn. Ngón tay ông đặt trên cổ tay kia của cô để theo dõi mạch.
“Okay, John,” he said.
Ông bảo: “Được rồi John.”
“How does it feel, Louise?” John asked.
John hỏi: “Em thấy thế nào, Louise?”
“All right,” she whispered.
Cô thều thào: “Em ổn.”
“Get this blood in you,” John said, “and you’ll talk as loud as I do.”
John nói: “Truyền máu xong, em sẽ nói to như anh vậy.”
Her pulse seemed to strengthen slightly.
Mạch của cô có vẻ đập mạnh lên một chút.
“John,” she whispered.
Cô khẽ gọi: “John!”
“Yes?”
“Sao em?”
“I love you, John.”
“John, em yêu anh.”
There was a moment of silence. Then John said, “Louise! You got to get well!”
Cả hai im lặng trong chốc lát. Rồi John nói: “Louise! Em phải bình phục!”
“Why?” She whispered.
Cô khẽ hỏi lại: “Sao thế anh?”
“You’ve got to do it for me. I need you.” John hesitated, and his voice choked. “I love you.”
“Em phải bình phục vì anh. Anh cần có em.” John ngập ngừng rồi giọng anh nghẹn đi: “Anh yêu em.”
Her pulse almost surged.
Mạch của cô đột nhiên đập mạnh.
“You never told me,” she said.
Cô nói: “Vậy mà trước giờ chưa bao giờ anh nói với em cả.”
He said, “I never thought I had to.”
Anh trả lời: “Trước đây, anh không nghĩ anh phải nói với em điều đó.”
The pulse was steady now.
Lúc này mạch của cô đã ổn định.

“John,” she said, “tell me again.”
Cô nói: “John, anh nói lại cho em nghe đi.”
He hesitated, then repeated the words: “I love you, Louise. More than anything in the world. I love you and I need you, and by God, I’m going to make you well!”
Anh ngập ngừng rồi lặp lại: “Anh yêu em, Louise. Yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời. Anh yêu em và anh cần em, và thề có chúa, anh sẽ làm cho em khoẻ lại!”
The doctor removed the needle from her wrist and took the plasma bottle from the rack and set them aside.
Bác sĩ rút kim ra khỏi cổ tay Louise, lấy chai huyết thanh trên kệ rồi để chúng sang một bên.
He checked her pulse again.
Ông lại kiểm tra mạch của cô.
It was impossible, but there it was – steady and strong.
Điều tưởng chừng như không thể nhưng lại là sự thật – mạch đã mạnh và ổn định.

“How are you doing over there?” John asked, his voice under control again. But Louise couldn’t answer. She was weeping.
“Em cảm thấy thế nào rồi?” – John hỏi, giọng của anh đã bình tĩnh trở lại. Nhưng Louise không trả lời được, cô đang khóc.
“She’s coming along fine,” Doc Case said. “You’ve done it, John!”
“Cô ấy đang khoẻ dần lên. Nhờ anh đấy, John!” – Bác sĩ nói.
He signaled to the nurse, who pulled the needle from John’s arm, removed the jar from beside the operating table and drew the curtain aside.
Ông ra hiệu cho cô y tá, cô y tá rút kim ra khỏi tay John, cất cái lọ ở dưới bàn phẫu thuật đi và kéo tấm màn ra.
Then she and the doctor went out.
Rồi cô cùng bác sĩ ra ngoài.
When the doctor returned several minutes later, John was sitting with both of Louise’s hands in his, talking to her.
Vài phút sau, khi bác sĩ quay trở lại thì John đang ngồi bên cạnh Louise, nắm lấy hai tay cô và trò chuyện cùng cô.
“She was still a mighty sick girl,” Doc said to me, “but I knew she was going to get well. And she did.”
Rồi bác sĩ nói với tôi: “Cô ấy vẫn còn yếu lắm. Nhưng tôi biết cô ấy sẽ khoẻ dần lên. Và cô ấy đã khoẻ lên thật.”
Doc shook his head. “It was enough that the miracle happened. John’s blood was the wrong type for her, probably would have killed her. What did it matter if she got another pint of plasma while his blood went into a glass jar? What that girl needed was John. And she got him.”
Bác sĩ lắc đầu. “Bấy nhiêu đó đủ thấy là có phép lạ xảy ra rồi. Máu của John không tương thích với máu của vợ. Nếu truyền thật thì cô ấy đã chết rồi. Truyền thêm huyết thanh cho cô ấy còn máu của John thì cho chảy vào lọ thuỷ tinh cũng chẳng hề gì. Điều cô gái ấy cần là John. Và cô đã có anh.”

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here