— a story of Kittie Ellis —-
…
Kevin came running from one end of the house to the other, screaming with the telephone in his hand, “It’s Santa, Mom! He’s called our house!”
Kevin chạy ào từ bên kia nhà sang bên này, vừa chạy vừa reo to với chiếc điện thoại cầm trong tay: “Mẹ ơi, ông già Noel gọi! Ông gọi điện đến nhà mình!”
I took the phone and said, “Hello?”
Tôi cầm lấy điện thoại và lên tiếng: “Alo?”
I heard my friend Sandra, laughing, “All I said was, “Hi Kevin, it’s Sandra!”
Tôi nghe tiếng anh bạn Sandra đang cười giòn: “Tất cả những gì tớ nói chỉ là “Chào Kevin, chú Sandra đây!”
I was about to speak when I caught the sparkle in Kenvin’s eye.
Tôi tính trò chuyện với bạn thì gặp ánh mắt lấp lánh niềm vui của Kevin.
I smiled into the phone and spoke: “Yes, Santa, Kevin and Sean have been really good boys. It was so nice of you to phone. Thank you.”
Tôi mỉm cười và nói vào điện thoại: “Vâng, thưa ông già Noel, Kevin và Sean là những đứa trẻ rất ngoan ngoãn. Ông thật tốt bụng khi đã gọi điện. Cảm ơn ông.”
I paused a moment as there was silence on the other end of the line. “And Merry Christmas to you, too, Santa,” and I gently hung up the receiver.”
Tôi ngừng một lát vì đầu dây bên kia hoàn toàn im ắng. “Chúc ông cũng có một giáng sinh an lành nhé ông già Noel!” rồi tôi nhẹ nhàng gác máy.
—- the end —-
Trong cuộc sống, đôi khi có những thứ để chúng bị nhầm lẫn sẽ vẫn tốt hơn là giải thích cặn kẽ.